
Những chiếc ghế cắm trại được trải ra bên bờ sông cạnh đường ray. Những người bạn trong câu lạc bộ gặp lại nhau sau 20 năm để chia sẻ những kỷ niệm xưa. Khi những ly rượu được trao đổi và những bài hát cũ bắt đầu vang lên, một người đàn ông trong bộ vest rách rưới loạng choạng bước vào đám đông. Kim Young-ho (Seol Kyung-gu). Những người bạn từng cùng nhau bấm máy ảnh nhận ra anh ta. Nhưng hình ảnh của người đàn ông này dường như chỉ là hình ảnh hóa của câu nói 'cuộc đời tan vỡ'. Anh ta đột nhiên đẩy mọi người ra và nhảy lên đường ray. Khi đèn pha từ xa tiến lại gần, Young-ho gào thét lên trời.
Tiếng la hét, tiếng còi, và tiếng ầm ầm của quái vật thép lao tới. Phim 'Bạc Hà Kẹo' bắt đầu từ thảm họa sinh tử của một người đàn ông, sau đó thực hiện một nỗ lực táo bạo hiếm thấy trong lịch sử điện ảnh. Đó là đảo ngược bánh răng của thời gian.

Nơi mà tàu hỏa đã quét qua, thời gian quay ngược lại 3 năm. Mùa xuân năm 1996, hình ảnh của Young-ho, một nhân viên kinh doanh nhỏ, hiện ra. Anh ta lặp đi lặp lại việc đi làm và về nhà, nhưng đôi mắt của anh ta đã tắt như bóng đèn huỳnh quang. Mối quan hệ với vợ thực sự đã kết thúc, và anh ta không ngần ngại làm phiền nữ nhân viên của đối tác trong cơn say. Những lời lẽ thô bạo phát ra trong bữa tiệc, cơn giận dữ quá mức khiến những người xung quanh phải chú ý, định nghĩa Young-ho trong giai đoạn này là cảm xúc không thể kiểm soát. Khán giả tự nhiên đặt ra câu hỏi. 'Người này có phải là quái vật từ khi sinh ra không?'
Một lần nữa, tiếng tàu vang lên, và thời gian trượt về mùa thu năm 1994. Đó là thời kỳ cơn sốt đầu cơ bất động sản bao trùm cả nước. Young-ho kiếm được một ít tiền và khoe khoang trước bạn bè, nhưng giọng nói của anh ta lại mang một sự trống rỗng kỳ lạ. Khi giao dịch bất động sản gặp rắc rối và xảy ra xung đột với đối tác, anh ta trở nên sắc bén và hung hăng hơn. Mặc dù chưa hoàn toàn sụp đổ, nhưng bên trong đã có những vết nứt lan rộng. Điều cốt lõi là vết nứt này bắt đầu từ đâu.
Năm 1987, Kim Young-ho, người đã bỏ quân phục nhưng vẫn ở giữa hệ thống bạo lực nhà nước. Trong năm đó, khi tiếng hô hào dân chủ bao trùm đường phố, anh ta đối mặt với các nhà hoạt động sinh viên trong tư cách là một điều tra viên. Anh ta đứng lên bàn, nhìn xuống đối thủ, và trở thành kẻ gây hại 'chăm chỉ' nhất giữa những đồng nghiệp sử dụng tra tấn và đánh đập như một cuốn sách hướng dẫn điều tra. Ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng ống sắt, giọt máu văng lên mu bàn tay, khuôn mặt của nghi phạm bị buộc chặt. Những cảnh này cho thấy anh ta đã là 'quyền lực công lý mẫu mực' như thế nào. Tuy nhiên, khi ngồi đối diện với vợ ở nhà sau giờ làm việc, anh ta vẫn không thể mở miệng. Thay vào đó, sự im lặng, sự điên cuồng, và cơn giận đột ngột trở thành ngôn ngữ cảm xúc của anh ta.
Thời gian lại quay ngược. Mùa xuân năm 1984, Young-ho, một tân binh vừa nhận huy hiệu cảnh sát. Chàng trai nhút nhát và lúng túng này ban đầu cảm thấy bối rối trước cách làm thô bạo của các đàn anh. Nhưng anh ta nhanh chóng học được rằng để sống sót trong tổ chức này, anh ta phải thích nghi. Nếu từ chối bạo lực, chính mình sẽ trở thành mục tiêu. Trong văn hóa tổ chức trộn lẫn giữa mệnh lệnh và áp lực thành tích, Young-ho trở thành 'cảnh sát làm việc hiệu quả'. Từ thời điểm này, anh ta cắt đứt cảm xúc để bảo vệ bản thân và trở thành một cỗ máy chỉ thực hiện mệnh lệnh.
Tuy nhiên, gốc rễ của tất cả bi kịch này lại được tiết lộ cùng với tiếng tàu một lần nữa. Tháng 5 năm 1980, Young-ho, quân đội được triển khai đến một thành phố lạ. Trong sự hỗn loạn đối đầu với đám đông biểu tình, anh ta vô tình bóp cò và va chạm với sinh mạng của một cô gái. Khoảnh khắc đó khắc sâu vào tâm trí anh ta như một vết sẹo không thể xóa nhòa. Hương bạc hà bay từ đầu súng, máu, nước mắt và ánh sáng mặt trời hòa quyện lại trong ký ức. Sau sự kiện này, anh ta không bao giờ có thể trở lại làm 'Young-ho trước đây'.

Điểm đến của bộ phim, thời gian cuối cùng chạm đến mùa xuân năm 1979. Young-ho, một học sinh lớp 12 không phải là quân nhân, cảnh sát hay nhân viên công ty, đang cầm máy ảnh bên bờ sông. Đó là ngày dã ngoại của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Tại đó, cô gái mặc váy trắng Yoon Soon-im (Moon So-ri) ngại ngùng mỉm cười với anh. Young-ho ngượng ngùng đưa máy ảnh cho cô, và Soon-im lấy từ túi ra một viên kẹo bạc hà và đặt vào tay anh. Trong khoảnh khắc đó, giữa hai người mở ra một khả năng vô hạn. Nhưng khán giả đã biết. Chàng trai này cuối cùng sẽ kêu lên trên đường ray rằng "Tôi muốn quay lại". Bộ phim chăm chú nhìn vào khoảng cách này. Chi tiết của kết thúc sẽ để khán giả tự mình xác nhận. Điều quan trọng là thời gian chảy ngược này tạo ra một trọng lượng trong trái tim chúng ta.
Thời gian trong quá khứ đã nâng đỡ cuộc sống của bạn
Bộ phim này được cấu thành từ bảy chương đi ngược từ năm 1999 đến 1979. Mỗi chương mang một tiêu đề thơ như 'Mùa xuân, con đường về nhà', và được chuyển đổi bằng âm thanh của tàu hỏa đang chạy. Nhờ cấu trúc này, chúng ta không theo dõi sự sụp đổ của một con người theo thứ tự thời gian, mà trước tiên đối mặt với sản phẩm hoàn toàn bị phá hủy, sau đó truy tìm nguyên nhân như một điều tra viên. Giống như trong một bộ phim CSI, nơi chúng ta nhìn thấy hiện trường tội phạm trước và quay ngược lại CCTV, chúng ta xác nhận Young-ho đã trở thành một con người hèn hạ và bạo lực như thế nào, và tại điểm nào anh ta đã vượt qua ranh giới không thể quay lại.
Khi thời gian quay ngược, tông màu của màn hình cũng dần sáng lên, và biểu cảm của nhân vật ngày càng trở nên mềm mại hơn. Young-ho vào cuối những năm 90 là một nhân viên công ty hỏng hóc, một người đã ly hôn, một kẻ đầu cơ thất bại luôn chìm trong sự khó chịu và mệt mỏi. Young-ho của những năm 80 là một phần của cơ quan bạo lực nhà nước. Nhưng Young-ho của năm 79 có ánh mắt trong suốt và nụ cười vụng về. Đạo diễn Lee Chang-dong không đơn giản hóa nội tâm con người thông qua cấu trúc dần dần này. Ông nhấn mạnh rằng bất kỳ ai cũng đã từng thích một ai đó, và từng là một cậu bé mơ mộng chụp ảnh, bằng cách đặt cảnh đẹp nhất ngay sau cảnh tồi tệ nhất. Giống như một câu chuyện cổ tích tàn nhẫn.

Nhân vật Young-ho vừa là một cá nhân vừa là một biểu tượng của 20 năm lịch sử hiện đại Hàn Quốc. Đường đi từ tuổi trẻ năm 79 đến quân đội năm 80, cảnh sát năm 87, và nhân viên công ty trong hệ thống chủ nghĩa tự do mới của những năm 90 trùng khớp chính xác với chấn thương tập thể mà xã hội Hàn Quốc đã trải qua. Young-ho vừa là nạn nhân của thời đại vừa là kẻ gây hại. Anh ta đã giẫm đạp lên cuộc sống của người khác với tư cách là quân đội và điều tra viên, và ký ức về bạo lực đó cuối cùng phá hủy chính mình. Bộ phim không né tránh sự mâu thuẫn này mà nhìn thẳng vào nó. Nó không chỉ chỉ trích đạo đức của 'cá nhân xấu', mà còn đưa hệ thống và thời đại đã sản xuất ra những cá nhân như vậy ra tòa.
Tiêu đề 'Bạc Hà Kẹo' vì vậy càng đâm sâu vào trái tim hơn. Bạc hà kẹo là viên kẹo nhỏ trắng mà Yoon Soon-im đã đưa cho Young-ho, và là hương vị của tình yêu đầu và cảm giác tội lỗi mà Young-ho sẽ mang theo suốt đời. Giống như cảm giác lạnh và ngọt đặc trưng của bạc hà, ký ức đó làm cho trái tim anh ta đau nhói trong khi liên tục triệu hồi quá khứ không thể quay lại. Trong bộ phim, bạc hà kẹo đôi khi xuất hiện một cách vô tình, nhưng đối với khán giả, nó hoạt động như một loại đèn báo đỏ. Đó là tín hiệu của một lựa chọn không thể quay lại sẽ sớm diễn ra.
Kiệt tác của 'bậc thầy' Lee Chang-dong
Đạo diễn Lee Chang-dong kết hợp chủ nghĩa hiện thực lạnh lùng đặc trưng của mình với những biểu tượng tinh tế. Thay vì kéo nhân vật đi bằng những cảnh dài, nhịp cắt gọn gàng chỉ cho thấy những gì cần thiết và cắt bỏ một cách sắc bén. Đặc biệt, trong các cảnh ở phòng thẩm vấn, xe quân đội, và trên đường ray, camera gần như cố định không rung lắc, giam giữ nhân vật. Độ dày của sự tuyệt vọng và bạo lực không có lối thoát in sâu vào võng mạc của khán giả. Ngược lại, trong các cảnh chụp ảnh bên bờ sông hoặc các buổi họp câu lạc bộ, camera di chuyển linh hoạt và ánh sáng tự nhiên được sử dụng để làm sống lại không khí của tuổi trẻ. Dù là cùng một địa điểm, nhưng ánh sáng và âm thanh khác nhau theo từng thời điểm, khiến khán giả cảm nhận được kết cấu của thời gian bằng toàn bộ cơ thể.
Diễn xuất của Seol Kyung-gu là trụ cột chính biến bộ phim này thành một cột mốc trong lịch sử điện ảnh Hàn Quốc. Một diễn viên chuyển từ một người thất bại ở tuổi 40 đến một chàng trai trẻ 20 tuổi hoàn toàn khác biệt, thuyết phục bằng cơ thể, giọng nói và trọng lượng ánh mắt chứ không phải bằng hóa trang hay hiệu ứng đặc biệt. Young-ho năm 99 có vai uể oải và bước đi nặng nề, và sự từ bỏ thấm vào từng lời nói. Khi đánh đập sinh viên trong phòng thẩm vấn, ánh mắt của anh ta không còn nhìn thấy con người. Ngược lại, Young-ho năm 79 nói năng lúng túng và không thể nhìn thẳng vào người mình thích. Đó là một phổ màu khó tin là cùng một diễn viên. Như thể ba diễn viên khác nhau đã diễn xuất liên tiếp. Yoon Soon-im do Moon So-ri thủ vai không có nhiều thời gian xuất hiện, nhưng là nguồn gốc của sự lãng mạn lạnh lùng bao trùm toàn bộ bộ phim. Nụ cười và giọng nói run rẩy của cô cũng in sâu vào khán giả như một loại tình yêu đầu.
Những câu hỏi chính trị và xã hội mà bộ phim đặt ra cũng rất rõ ràng. Bạo lực mà quân đội, cảnh sát, và cấp trên cùng đồng nghiệp thực hiện luôn được bọc trong lớp vỏ 'mệnh lệnh' và 'công việc'. Young-ho có thể lựa chọn từng khoảnh khắc, nhưng đồng thời cũng là người không thể lựa chọn. Khi đứng trên bàn nhìn xuống nghi phạm, khi cầm súng trong xe quân đội và run rẩy, khi bị kéo vào bữa tiệc tiếp đãi của cấp trên và phải nở nụ cười không rõ ràng, anh ta dần dần từ bỏ chính mình. Bộ phim chứng minh rằng tổng hợp của sự từ bỏ tích lũy này cuối cùng bùng nổ thành tiếng gào thét trên đường ray thông qua cấu trúc thời gian đảo ngược.

Lý do tác phẩm này được yêu thích trong nhiều thập kỷ là vì nó không chỉ để lại sự trống rỗng đơn giản trong bi kịch. Tất nhiên, nó cách xa 'kết thúc hạnh phúc' hàng triệu năm. Tuy nhiên, tuổi trẻ bên bờ sông mà thời gian quay ngược đến cuối cùng đặt ra một câu hỏi kỳ lạ cho khán giả. Nếu chàng trai này sinh ra ở một thời đại khác, hoặc có thể đưa ra một lựa chọn khác, liệu cuộc đời của anh ta có khác đi không? Bộ phim không đưa ra câu trả lời dễ dàng. Thay vào đó, nó khiến mỗi khán giả nhìn lại thời đại và lựa chọn mà họ đã sống. Trong quá trình đó, những câu hỏi như 'Có phải bên trong tôi cũng có một Young-ho nhỏ không', 'Nếu tôi chọn con đường khác ở ngã ba đó, thì tôi sẽ như thế nào bây giờ' dần dần nổi lên.
Nếu bạn muốn thấy sự thật bị chôn vùi dưới lòng
Đối với khán giả đã quen với giải trí nhẹ nhàng và diễn biến nhanh, 'Bạc Hà Kẹo' có thể ban đầu cảm thấy hơi nặng nề. Cấu trúc không phải là sự kiện xảy ra và giải thích theo sau, mà là cho thấy sản phẩm đã hỏng trước và từ từ phân tích nguyên nhân, đòi hỏi sự tập trung. Nhưng nếu bạn muốn chứng kiến một con người sụp đổ cùng với thời đại, và trong quá trình đó mất đi điều gì và không thể buông bỏ điều gì, thì hiếm có bộ phim nào tinh vi hơn thế này.
Đối với những ai muốn cảm nhận lịch sử hiện đại Hàn Quốc từ những năm 80-90 không phải qua các clip tin tức hay sách giáo khoa mà bằng nhiệt độ cảm xúc, tác phẩm này sẽ trở thành một trải nghiệm mạnh mẽ. Những từ như quân đội, đám đông biểu tình, phòng thẩm vấn và bữa tiệc tiếp đãi không còn là những khái niệm trừu tượng mà sống động như một ký ức của một con người. Ngay cả với thế hệ chưa trải qua thời kỳ đó, nó cung cấp manh mối để hiểu tại sao thế hệ cha mẹ lại có vẻ kiên cố nhưng lại có những vết nứt ở đâu đó.
Nếu bạn thích đắm chìm sâu vào dòng cảm xúc của nhân vật, bạn sẽ khó có thể đứng dậy sau khi phần tín dụng kết thúc. Ánh nắng bên bờ sông, bụi trên đường ray, và hương bạc hà còn đọng lại trong miệng sẽ quanh quẩn lâu dài. 'Bạc Hà Kẹo' cuối cùng nói rằng. Ai cũng đã từng muốn kêu lên "Tôi muốn quay lại" vào một thời điểm nào đó. Chỉ cần trước khi thực sự bước ra đường ray, nếu có một bộ phim cho bạn cơ hội nhìn lại cuộc sống và thời đại của mình, thì đó chính là tác phẩm này.

