검색어를 입력하고 엔터를 누르세요

Chân dung thời gian khắc sâu trong ngõ hẻm ‘Đáp lại 1988’

schedule 입력:

Cái kết rực rỡ của series ‘Đáp lại’ đã gánh vác thập niên 2010

Khi camera vào trong ngõ, một chiếc xe đạp bị ngã trên con đường hẹp, ánh nắng mùa đông chiếu rọi lên những tấm điện chăn phơi ở mỗi nhà. Drama tvN 'Đáp lại 1988' đưa chúng ta đến chính cái ngõ đó, giữa lòng Sangmun-dong. Giống như việc đi qua ga 9 và 3/4 trong 'Harry Potter', chúng ta bắt đầu một chuyến du hành thời gian từ năm 2015 về năm 1988. Chỉ có điều, không phải là phép thuật mà là ký ức và sự đồng cảm đưa chúng ta đi.

Nhân vật chính thực sự của drama này không phải là một cá nhân cụ thể, mà là thời gian 1988 và chính cộng đồng ngõ hẻm. Xung quanh ngôi nhà của Deok-seon, có năm gia đình được kết nối với nhau: nhà Seong-kyun, nhà Sun-woo, nhà Jeong-hwan, và nhà Dong-ryong. Giống như quán cà phê Central Perk trong 'Friends', ngõ này là nơi mọi câu chuyện bắt đầu và kết thúc. Năm người bạn di chuyển qua lại như gió. Deok-seon (Hyeri), Taek (Park Bo-gum), Jeong-hwan (Ryu Jun-yeol), Sun-woo (Go Kyung-pyo), Dong-ryong (Lee Dong-hwi) là năm cậu bé và cô bé, là tập hợp của những gương mặt thanh xuân bình thường của thời đại đó.

Nếu chỉ nhìn vào câu chuyện bề mặt của các tập, có vẻ như đây là một bộ phim về cuộc sống hàng ngày. Họ thi cử thất bại, đổi đồ ăn trưa với nhau, liều mạng với những câu chuyện trên radio, và vào mùa đông thì nướng khoai lang trên bếp than. Cuộc sống hàng ngày dường như là tất cả câu chuyện, giống như 'Gia đình Simpson' hay 'Gia đình hiện đại'.

Tuy nhiên, 'Đáp lại 1988' chồng lên cuộc sống hàng ngày đó là sự kiện quốc gia khổng lồ Olympic 88 và bầu không khí của thành phố đang chuẩn bị cho Thế vận hội Seoul. Khi ngọn lửa Olympic đi qua thành phố, trẻ em chạy ra từ ngõ để xem, và mỗi nhà đều có TV màu, cảm nhận được tốc độ thay đổi của thế giới. Nếu 'Forrest Gump' chèn nhân vật vào những khoảnh khắc quan trọng của lịch sử hiện đại Mỹ, thì 'Đáp lại 1988' tái cấu trúc thời kỳ biến động của lịch sử hiện đại Hàn Quốc qua cái nhìn của những người trong ngõ.

Đồng thời, trong nhà vẫn còn những khó khăn kinh tế của thế hệ cha mẹ, sự bất hòa giữa anh chị em, và áp lực cạnh tranh trong kỳ thi đang dần dần tích tụ. Năm 1988 trong sách lịch sử và năm 1988 mà mọi người sống trong ngõ tồn tại song song với những nhiệt độ khác nhau.

Năm người bạn, năm thanh xuân khác nhau

Deok-seon là con thứ trong gia đình nên luôn bị coi là 'sandwich'. Giống như Ron Weasley trong 'Harry Potter' nói: "Tôi là người vô hình giữa năm anh em", Deok-seon cũng trở nên mờ nhạt giữa chị Bora và em gái No-eul. Nhưng giữa bạn bè, cô là người tạo không khí, và trong ngõ, cô sống như một 'thủ lĩnh ngõ' làm ồn ào cả khu phố từ tầng hai.

Jeong-hwan ít nói và có phần hoài nghi, nhưng khi chăm sóc gia đình và bạn bè, anh là kiểu người âm thầm hành động ở những nơi không ai thấy. Có thể nói anh giống như Sam trong 'Chúa tể những chiếc nhẫn'. Dù bên ngoài có vẻ càu nhàu, nhưng trong những khoảnh khắc quan trọng, anh luôn có mặt. Sun-woo là con trai cả có trách nhiệm và là chỗ dựa vững chắc nhất cho mẹ, còn Dong-ryong là một người yêu thích nhảy múa và thời trang, có thể nói là chuyên gia thời trang phiên bản Sangmun-dong năm 1988.

Trong số đó, thiên tài cờ vây Taek là người không quen với thế giới bên ngoài, nhưng khi đứng trước bàn cờ, mọi thứ trở nên rõ ràng với anh. Nếu Sheldon Cooper trong 'The Big Bang Theory' là thiên tài vật lý, thì Taek là thiên tài cờ vây. Anh thiếu xã hội nhưng có sự thuần khiết và chân thành riêng. Khi năm người này tụ tập trong một phòng để nấu mì, kéo dài đêm ở ký túc xá cờ vây của Taek, và khi có một tình huống căng thẳng về tình cảm đơn phương của ai đó, drama chạm đến sự hồi hộp của tuổi trẻ và sự ấm áp của gia đình cùng một lúc.

Câu chuyện của những người lớn trong ngõ cũng là một phần quan trọng của drama này. Bố Deok-seon, bố Dong-ryong và bố Jeong-hwan, cùng với mẹ Sun-woo, hàng xóm tự do ra vào nhà nhau như nhà Monica trong 'Friends', chia sẻ món ăn, cho vay tiền, và đôi khi cãi nhau về vấn đề con cái nhưng nhanh chóng giải quyết bằng một ly rượu.

Mỗi gia đình đều có những vết thương riêng. Người cha đang đối mặt với nguy cơ bị sa thải, người mẹ nuôi con một mình sau khi chồng ra đi sớm, và những bậc phụ huynh luôn cảm thấy có lỗi vì hoàn cảnh gia đình. Nhưng những vết thương đó không được tiêu thụ một cách quá bi thảm trong drama như một melodrama nặng nề như 'Gần gũi đến thế'. Chúng tự nhiên xuất hiện trong những câu đùa trên bàn ăn, một túi trái cây được mua ở chợ, hay cảnh cùng nhau dọn tuyết vào ngày tuyết rơi.

Từ góc độ của khán giả, có vẻ như mọi thứ trôi qua mà không có sự kiện lớn, nhưng những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của các nhân vật và mối quan hệ của họ dần dần tích tụ qua từng tập. Giống như bộ ba 'Before Sunrise', drama này nói nhiều hơn về cuộc trò chuyện, ánh nhìn và sự im lặng hơn là những sự kiện kịch tính.

Drama thường theo dõi góc nhìn của một nhân vật để hồi tưởng về quá khứ hoặc thể hiện những cảnh vật đã biến mất trong hiện tại một cách đầy cảm xúc. Những bức thư viết tay, những người đứng xếp hàng trước điện thoại công cộng, cảnh cả gia đình tụ tập quanh điện thoại nhà để nghe máy tự nhiên xuất hiện. Giống như sitcom phương Tây 'We Are Who' hồi tưởng: "Ngày xưa mọi thứ đều như vậy".

Tuy nhiên, việc mô tả quá khứ này không chỉ dừng lại ở cảm xúc "Ngày đó thật tốt", mà còn cho thấy những bất tiện và lo lắng của thời đại đó. Địa ngục thi cử, văn hóa gia trưởng, tiêu chuẩn kép đối với phụ nữ, và bóng ma của sự phân cực kinh tế được phân bổ khắp các tập. Giống như 'Mad Men' đã trung thực thể hiện sự lấp lánh của nước Mỹ trong những năm 1960 cùng với phân biệt chủng tộc và phân biệt giới tính, 'Đáp lại 1988' cũng không tô hồng quá khứ một cách mù quáng.

Vì vậy, cuộc sống hàng ngày của những đứa trẻ trong ngõ và cha mẹ đôi khi đến một cách sắc bén và đau đớn. Không ai có cuộc sống hoàn hảo, nhưng cảm giác rằng mọi người đã cùng nhau vượt qua những thiếu sót của nhau xuyên suốt toàn bộ câu chuyện. Thông điệp "Chúng ta không hoàn hảo, nhưng chúng ta ở bên nhau" được truyền tải một cách tinh tế.

Khi câu chuyện tiến triển, 'Đáp lại 1988' mở rộng ra không chỉ là một câu chuyện trưởng thành đơn giản, mà còn là một drama về thời gian và ký ức. Từ tập đầu tiên, một ai đó đã trưởng thành xuất hiện thỉnh thoảng, khiến khán giả tự hỏi Deok-seon hiện tại đã kết hôn với ai, và người dân Sangmun-dong đã phân tán như thế nào. Giống như bí ẩn "Mẹ là ai?" trong 'How I Met Your Mother', câu chuyện "Chồng là ai?" thu hút khán giả.

Nhưng sức mạnh thực sự của drama này không nằm ở bí ẩn "Ai là chồng?", mà là cách nó thể hiện một cách tinh tế thời gian mà các nhân vật đã trải qua. Qua vô số bữa ăn, vô số cuộc cãi vã và hòa giải, và vô số đêm trong ngõ, quá trình các nhân vật dần dần trưởng thành được thể hiện một cách phong phú.

Tôi sẽ không tiết lộ kết thúc trong bài viết này. Chỉ cần nói rằng độ dày của thời gian mà khán giả đã cùng nhau xây dựng với những người trong ngõ cho đến cảnh cuối cùng, khiến cho quyết định đó trở nên tự nhiên và dễ hiểu trong lòng mỗi người. Giống như lý do mà cú sốc trong 'The Sixth Sense' là do những manh mối đã được đặt ra trước đó, kết thúc của 'Đáp lại 1988' cũng có sức thuyết phục nhờ vào độ dày của các mối quan hệ đã được tích lũy trong 20 tập.

Tái cấu trúc hiện đại của nỗi nhớ... Nhịp điệu của tiếng cười và nước mắt

Về mặt nghệ thuật, 'Đáp lại 1988' là một ví dụ điển hình cho thấy cách mà drama Hàn Quốc có thể tái chế 'nỗi nhớ' một cách hiện đại. Lý do lớn nhất mà drama này được yêu thích là vì nó không chỉ tô hồng quá khứ, mà còn ôm trọn nhiệt độ, mùi hương, sự bất tiện và sự ấm áp của thời đại đó.

Năm 1988 là thời điểm mà xã hội Hàn Quốc đang trải qua những thay đổi nhanh chóng, và drama nén sự hỗn loạn và hồi hộp của giai đoạn chuyển tiếp đó vào một thế giới nhỏ như ngõ. Camera thường dừng lại lâu hơn ở phong cảnh ngõ, đồ nội thất cũ trong nhà, máy báo khí ga than, và những đồ vật như đồng phục học sinh và đồ thể thao hơn là khuôn mặt của các nhân vật. Sự tích tụ của những đồ vật này chính là hình thành kết cấu của thời đại. Giống như camera trong 'Amélie' gửi gắm ánh nhìn yêu thương đến những đồ vật nhỏ bé, 'Đáp lại 1988' cũng chứa đựng trọng lượng của thời gian trong từng món đồ.

Cách đạo diễn và biên tập nắm bắt nhịp điệu cảm xúc một cách tinh tế. Tiếng cười và nước mắt không bị phóng đại như trong 'Người từ sao đến', mà thấm vào giữa những cuộc trò chuyện bình thường và tiếng ồn trong cuộc sống. Hôm nay có vẻ như chỉ là một ngày vui vẻ với bạn bè, nhưng một câu lồng ghép cuối cùng lại khiến ta bỗng dưng xúc động. Giống như đoạn mở đầu của 'Up' chứa đựng cả một cuộc đời trong 4 phút, đoạn độc thoại cuối cùng của 'Đáp lại 1988' tóm tắt một tập phim chỉ trong một câu.

Nhạc nền chính là điều giữ vững nhịp điệu này. Những bài hát được phối lại từ thời kỳ đó hòa quyện một cách tự nhiên với các cảnh, kích thích ký ức của khán giả. Đối với thế hệ đã trải qua những năm 80-90, những kỷ niệm cá nhân được gợi nhớ, và đối với thế hệ sau, "thanh xuân của cha mẹ" trở nên vừa lạ lẫm vừa thân thuộc. Nhạc nền của 'Guardians of the Galaxy' kết nối cảm xúc qua các bài hát pop của những năm 70-80, cũng như âm nhạc của 'Đáp lại 1988' kết nối cảm xúc vượt thời gian.

Câu chuyện của từng nhân vật cũng rất đa chiều. Câu chuyện của năm người bạn Deok-seon, Taek, Jeong-hwan, Sun-woo, và Dong-ryong diễn ra giữa tình yêu và tình bạn, đồng thời câu chuyện của từng bậc phụ huynh cũng được khai thác một cách có trọng số. Đặc biệt, câu chuyện của mẹ Sun-woo và những người đàn ông trong ngõ có ý nghĩa lớn vì nó mang lại một câu chuyện đúng đắn cho thế hệ cha mẹ thường được tiêu thụ như những nhân vật phụ trong drama Hàn Quốc.

Trong drama này, những người lớn không chỉ là những nhân vật như 'Kingsman' cản trở hoặc ủng hộ tình yêu của con cái, mà được khắc họa như những nhân vật chính trong cuộc đời của chính họ. Nhờ đó, xung đột giữa các thế hệ trở nên thực tế hơn, và những điểm chung về cảm xúc giữa các thế hệ được thể hiện một cách tự nhiên. Giống như 'Gilmore Girls' đã khắc họa mối quan hệ giữa mẹ và con gái một cách bình đẳng, 'Đáp lại 1988' cũng tôn trọng cha mẹ và con cái như những cá nhân độc lập sống cuộc đời của riêng họ.

Tất nhiên, 'Đáp lại 1988' không hoàn hảo. Sự gắn bó của cộng đồng ngõ hẻm là một cảnh tượng khó tìm thấy trong thực tế ngày nay, vì vậy đối với một số khán giả, nó có thể cảm thấy quá lý tưởng hóa. Giống như London trong 'Notting Hill' hay Paris trong 'Midnight in Paris', có thể đây là một phiên bản được tô điểm đẹp hơn nhiều so với thực tế.

Ngoài ra, thời gian phát sóng dài và những chi tiết trong cuộc sống hàng ngày được mô tả tỉ mỉ, nên một số người có thể cảm thấy nhịp độ chậm. Đối với những khán giả mong đợi sự sốc và bất ngờ trong mỗi tập như '24' hay 'Breaking Bad', có thể cảm thấy bực bội. Câu chuyện tìm chồng được nhấn mạnh một cách hơi quá mức trong nửa sau, dẫn đến việc một số câu chuyện của nhân vật bị hy sinh.

Tuy nhiên, lý do mà tác phẩm này vẫn là một trong những tác phẩm được phát lại và xem lại nhiều nhất trong thời gian dài là vì nó đã khéo léo thể hiện 'chi tiết của mối quan hệ' đến mức có thể bù đắp cho những thiếu sót. Khán giả không cảm thấy như mình đang xem một câu chuyện hoàn toàn mới, mà như thể họ đang gặp lại những cảm xúc mà họ đã biết ở đâu đó. Giống như khi xem 'Spirited Away' và nói: "Tôi đã gặp lại tuổi thơ trong tôi", khi xem 'Đáp lại 1988', người ta sẽ nói: "Tôi đã gặp lại ngõ hẻm trong tôi".

Hỏi: “Điều gì quan trọng hơn thành công?”

Một điểm nổi bật khác là cách mà drama này xử lý gia đình và thanh xuân. Trong nhiều drama, 'thành công' và 'tình yêu' là mục tiêu cuối cùng của câu chuyện, nhưng 'Đáp lại 1988' nói rằng việc cùng nhau ăn cơm, đắp chung một chiếc chăn trong mùa đông lạnh giá, và có ai đó bên cạnh vào ngày thi rớt là quan trọng hơn.

Nói cách khác, thông điệp là cuộc sống của các nhân vật không cần phải trở nên nổi bật. Điều này đến như một sự an ủi lớn đối với khán giả sống trong thập niên 2010, nơi mà sự cạnh tranh khốc liệt và việc tích lũy thành tích như trong 'Sky Castle'. Thay vì thành công lớn lao, cái nhìn trân trọng cuộc sống bình thường chính là đức tính cốt lõi của drama này. Nếu 'Little Miss Sunshine' nói: "Không cần phải là người đứng đầu", thì 'Đáp lại 1988' nói: "Không cần phải đặc biệt".

Khi nhìn vào những người dân trong ngõ Sangmun-dong, tôi cũng tự nhiên nghĩ rằng liệu tôi có từng ở trong một cộng đồng tương tự hay không, hoặc liệu tôi có thể tạo ra những mối quan hệ như vậy trong tương lai. Drama này không khẳng định rằng "Ngày đó tốt hơn", nhưng ít nhất nó rất tinh tế trong việc phục hồi sự ấm áp của thời kỳ mà mọi người không ngại đi bộ đến cửa nhà nhau và bấm chuông. Giống như 'My Neighbor Totoro' phục hồi cộng đồng nông thôn Nhật Bản những năm 1950.

Ngoài ra, đây cũng là một tác phẩm tốt cho những ai thường suy nghĩ về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Từ góc độ của cha mẹ, những sai lầm và sự bất lực của những người lớn trong ngõ có thể cảm thấy xấu hổ như Michael Scott trong 'The Office', và từ góc độ của con cái, có thể có những cảnh quen thuộc đến mức "Đó không phải là câu chuyện của gia đình tôi sao?".

Trong quá trình đó, cảm giác tiếc nuối rằng "Nếu chúng ta ít sắc bén hơn với nhau thì sẽ thế nào" và sự hiểu biết rằng "Dù sao thì chúng ta cũng đã cố gắng hết sức" đến cùng một lúc. Vì vậy, drama này có thể xem một mình nhưng khi xem lại cùng gia đình sẽ mang đến cảm giác hoàn toàn khác. Giống như khi xem 'Coco' cùng gia đình, cảm động sẽ tăng lên, 'Đáp lại 1988' cũng mang lại cảm xúc lớn hơn khi xem cùng nhau qua các thế hệ.

Cuối cùng, tôi muốn giới thiệu 'Đáp lại 1988' cho những ai cảm thấy cuộc sống trôi qua quá nhanh và muốn dừng lại một chút. Thay vì những sự kiện rực rỡ, nó cho thấy một cách rất chậm rãi nhưng vững chắc rằng những cuộc trò chuyện nhỏ và thói quen hàng ngày tích tụ thành bức tranh cuộc sống.

Khi xem drama này, vào một lúc nào đó, ngõ Sangmun-dong trên màn hình chồng chéo với một góc nào đó trong ký ức của tôi. Và tôi thầm nghĩ rằng một ngày nào đó, năm 1988 của mỗi chúng ta, con đường ngõ của mỗi chúng ta cũng sẽ 'đáp lại' trong lòng ai đó như thế này.

Đối với những ai muốn cảm nhận cảm xúc đó một lần, drama này là một bức thư dài xứng đáng để dành thời gian. Giống như cảnh cuối cùng trong 'Before Sunset', khi nói: "Bạn sẽ bỏ lỡ chuyến bay đó", chúng ta cũng sẵn lòng bỏ lỡ chuyến bay để ở lại trong ngõ này. Ngõ Sangmun-dong là một nơi như vậy. Một nơi mà khi vào rồi không muốn ra, ấm áp, ồn ào và khó chịu nhưng lại đầy kỷ niệm.

×
링크가 복사되었습니다